- Sơ ơi, Sơ kể cho chúng con nghe về ơn gọi của Sơ đi. Làm sao Sơ biết mình có ơn gọi đi tu?
Trong một buổi sinh hoạt với Lớp ơn gọi, một bạn trẻ trong nhóm đã hỏi tôi.
Cám ơn câu hỏi của em. Một lời gợi ý giúp tôi nhớ lại khoảnh khắc đẹp nhất đời mình và cũng là lời nhắc để tôi củng cố lại những bước đi trong lý tưởng đời mình.
Em ạ! ơn gọi là một ơn Thánh, vì vậy, để lãnh nhận, cần một tâm hồn biết yêu cái đẹp. Tiếng gọi là một huyền nhiệm, thì để nghe, tôi cần một cõi lòng rộng mở để ân sủng Chúa tuôn tràn như cánh đồng khô cháy bắt gặp nguồn nước mát chảy vào.
Để nghe thấy tiếng mời gọi của Chúa, cần phải có một tâm hồn tĩnh lặng, thanh thoát khỏi những tính toán ranh mãnh theo kiểu người đời, đồng thời, không dè dặt ngại ngùng. Để có thể đáp trả, đòi cần phải cầu nguyện tha thiết và ngay lành trong niềm tin tưởng tuyệt đối vào Thiên Chúa.
Để trả lời cho câu hỏi của em thì thật không đơn giản. Tôi cũng thể làm sao biết được mình có được ơn cao cả đó. Vì có ai đã được ơn tiền định để biết Chúa có chọn mình hay không. Tôi cũng thế thôi. Chỉ biết rằng ngày còn bé, tôi cứ mê mẩn với chiếc lúp xinh xinh của các Dì, trông nó tinh tuyền và thánh thiện làm sao! Hình ảnh ban đầu ấy đã gieo vào tâm hồn thơ ngây ngày ấy một hình ảnh tuyệt đẹp về chị nữ tu- một tông đồ của Chúa không bị vướng bận bởi bất cứ điều gì để có thể thanh thoát ra đi làm được biết bao việc tốt đẹp cho Chúa. Ý tưởng nhen nhúm ban đầu trong ơn gọi của tôi chỉ đơn sơ như thế thôi em ạ!
Cùng với hình ảnh đẹp đó, ngày ấy khi còn theo học lớp Sống đạo, người Thầy giúp xứ đã gợi lên ước mơ trong chúng tôi. Thầy nói chúng tôi ghi ước mơ của mình vào một tờ giấy nhỏ. Thầy trò cùng bỏ vào một cái chai và đem chôn ở một gốc cây sau khi cùng nhau cầu nguyện để Chúa biến những ước mơ ấy thành sự thật. Tôi ấm áp trong niềm hạnh phúc đơn sơ ấy khi cầm cây bút nắn nót: “Con muốn sau này đi tu để hiến thân phục vụ Chúa”. Thật ra lúc ấy tôi chưa có ý niệm gì về đời tu, chỉ là nhìn thấy các Dì giúp ở xứ quê tôi hay đến thăm hỏi và chăm sóc các cụ già neo đơn thì tôi nghĩ đó là phục vụ. Nhưng ước mơ của tôi được nuôi lớn từ đó. Tôi muốn vào Dòng để sống như các Dì.
Ngày Bố mẹ tôi dẫn lên nhà Dòng gần nhà để xin các Dì vào ở, tôi vui mừng biết bao, nhưng Dì Bề trên chê tôi bé quá, Dì nói phải học xong cấp II thì mới được nhận vào. Tôi hơi buồn, phải đợi đến hai năm đằng đẵng nữa sao?
Hai năm sau, khi vừa biết kết quả thi tốt nghiệp, tôi báo ngay với bố mẹ và nhắc lại ý định của mình. Bố mẹ tôn trọng ý định của tôi dù từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ tôi xa nhà đến một ngày.
Con đường mùa hè đi qua những vườn điều, cà phê mùa nở hoa sao thơ mộng. Tôi đếm từng mảnh rẫy, từng cây cầu, hít từng hương thơm của mùi rẫy quê mình. Tạm biệt nhé những yêu thương tuổi nhỏ, những ngày phơi đầu nắng đi chụp cào cào, những buổi trưa trốn mẹ không ngủ đi bắt cua, chơi làm nhà, ….
Cho đến nay, gần 31 năm trong hành trình làm người, 17 năm trong ơn gọi, có lẽ nó còn quá ít thời gian để tôi khẳng định mình có thể mãi trung tín trong ơn gọi. Làm sao tôi dám chắc mình sẽ bền đỗ? Ngày vĩnh khấn mới năm vừa qua thôi, ai cũng xót thương, cầu chúc cho tôi được trung tín với lời đã cam kết. Hôm ấy, khi đọc lời khấn, tôi đã khóc như chưa bao giờ được khóc. Mọi người ngậm ngùi hỏi tôi còn tiếc gì mà khóc nhiều như vậy? Tôi không trả lời, chỉ thấy mình tội lỗi và chẳng xứng đáng với hồng ân cao cả đó mà Chúa lại yêu tôi quá nhiều nên quá xúc động quá đỗi. Tôi thấy mình quá yếu đuối mỏng manh, mà Chúa lại đặt nơi tôi một bảo vật quý giá, làm sao tôi không sợ? Đã bao lần, khi thấy đường đi dày đặc mù sương, tôi đã chỉ muốn bước lùi, quay trở lại để chuồn sang một lối khác. Có biết bao đêm tôi cũng trăn trở thao thức về đường đi của mình, liệu tâm hồn nhạy cảm có vượt qua được những tổn thương? Và rồi cuộc đời tôi cũng chẳng mấy suôn sẻ như những chị em khác. Đã mấy lần tôi muốn bỏ cuộc, nhưng Thiên Chúa lại muốn tôi phải tiếp tục đi dẫu tôi chẳng biết rồi Ngài sẽ dẫn tôi đi đến đâu.
Và rồi, em ạ! Tôi cũng như em thôi. Ngày cầm được tấm bằng loại ưu trên tay với bao lời mời mọc: “Về dạy trường thầy đi”, trong khi bạn bè lặn lội đâu đó bao ngày để đi tìm việc mà cũng không được nhận. Rồi khi thấy anh chị mình ai ai cũng có cơ ngơi riêng, tôi cũng thèm khẳng định mình. Từ ngày còn bé tôi đã nuôi ước mơ sau này mở một trung tâm chuyên về lãnh vực văn hóa nghệ thuật, hay "bèo" lắm cũng phải mở một shop Cắm hoa nghệ thuật- niềm đam mê của tôi mà. Chính vì thế mà lúc ấy, tôi cũng phải chiến đấu vô cùng với lý trí của mình để vượt qua cái cám dỗ muốn ra ngoài xã hội tự vươn lên bằng đôi chân của mình và để báo đáp công ơn của cha mẹ bằng những đồng tiền được làm ra từ đôi tay của mình. Những lúc nghĩ về gia đình, tôi cũng mang nhiều nỗi trăn trở lo âu lắm chứ. Tôi ra đi, gánh nặng gia đình đã nặng lại còn nặng hơn. Và rồi cuộc sống là những thăng trầm, những nỗi cô đơn tủi nhục, tôi muốn bịt tai lại trước lời mời gọi mỗi lúc một gần của Chúa. Tôi muốn rẽ lối theo những tính toán ranh mãnh của tôi. Những lúc đó, em ạ! Dường như tôi chẳng còn nghe thấy tiếng Chúa đâu, chỉ thấy cuộc đời như những giọt mưa buồn bã nặng nề rơi giữa cánh rừng hoang vắng rợn rùng trong đêm tối cuộc đời mãi không thấy hừng đông le lói ánh sáng.
Những lúc ấy là lúc Thiên Chúa muốn tôi củng cố lại những bước đi của mình. Làm gì có sự trung tín nếu cuộc đời không có những thử thách? “Lửa thử vàng, gian nan thử sức” là vậy. Bình yên không phải là không có những sóng gió, nhưng là giữa những cơn sóng dữ, bão táp dồn dập thì con thuyền vẫn bình yên vì đã vững tay chèo. Tôi vẫn nhớ như in lời bố nói với tôi trong lần đầu tiên tôi gặp thất bại. Bố mượn lời của Helen Keller- người khuyết tật mù và điếc đã trở thành niềm cảm hứng, nguồn khích lệ đối với triệu triệu người trên thế giới “Trong sự dễ dàng và bình lặng, tính cách không thể phát triển được. Chỉ qua khó khăn thử thách, tâm hồn mới trở nên mạnh mẽ, khát vọng mới được khơi nguồn và thành công mới được gặt hái”. Những lời dạy của bố đã khắc ghi vào tâm tưởng của tôi cho đến bây giờ để tôi tự nhủ lòng mình phãi kiên nhẫn hơn với chính mình, không nên quyết định trong lúc nóng vội. Quả thật, qua kinh nghiệm cuộc đời, tôi thầm cảm ơn những đau khổ, thử thách vì nó mà tôi mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn trong những bước đi của mình.
Em bất chợt chuyển đề tài: Sơ ơi, vậy đi tu có được yêu không? Tôi mỉm cười, thầm cảm ơn em đã nhắc nhở tôi bài học về sự đơn sơ chân thành và tấm lòng tin tưởng để lắng nghe những điều thầm kín của con tim.
Từ ngày đi tu, tôi đã yêu nhiều hơn và dường như mình sống chỉ vì tình yêu. Đi đến đâu tôi cũng nhủ lòng rằng phải gieo hạt mầm tình yêu xuống nơi đó, cầu mong hạt mầm ấy lớn dần lên trong tâm hồn mỗi người. Tình yêu là một điều kỳ diệu và rất đẹp em ạ. Tình yêu chỉ là mù quáng khi người ta không thực sự yêu, không yêu đúng mà thôi. Tình yêu của người tu sĩ thì không giới hạn, gò bó ở một đối tượng nào đó, nhưng họ mở rộng tấm lòng để yêu tất cả. Tình yêu ấy mở rộng để không ai là của riêng mình và mình cũng không của riêng ai. Tình yêu của người tu sĩ rất đẹp bởi họ yếu hết mọi người như Chúa dạy, một tình yêu không vị kỷ. Tôi đã yêu hết mình và quyết sống cho tình yêu ấy.
- Con nghe nói đi tu là phải từ khước những tiện nghi vật chất để sống nghèo, có phải không thưa Sơ?
Câu hỏi của em nhắc tôi về đức khó nghèo của người tu sĩ.
Em ạ! Chúng ta đang sống trong một xã hội của công nghệ thông tin, của những phương tiện truyền thông nhanh nhạy và những tiện nghi vật chất vô cùng phong phú. Trong khi đó, người tu sĩ lại được mời gọi sống nghèo. Điều này xem ra thật mâu thuẫn em nhỉ? Vậy nó có quá khó để họ thực thi đức khó nghèo của người môn đệ Chúa không? Tôi thiết nghĩ nếu ta có lòng yêu mến Chúa, thì những gò bó kia sẽ chẳng có gì khó khăn. Có khi những tiện nghi kia lại là những vướng bận cản trở ta thực thi lời mời gọi của Chúa. Chứng minh rằng dù người tu sĩ không sống trong tiện nghi vật chất, họ vẫn có thể sống như một người bình thường mà còn có thể thanh thoát để thờ phượng Chúa nữa.
- Rồi khi sống với nhiều người khác, Sơ có cảm thấy khó không?
Cuộc sống chung mà em, có chung là có đụng. Trong một cộng đoàn tập hợp những con người hoàn toàn khác nhau từ nhiều quê hương, nhiều nền văn hóa giáo dục khác nhau, làm sao không tránh khỏi những mâu thuẫn về quan điểm hả em! Tuy nhiên, tu sĩ là những người tự nguyện chọn cho mình lối sống ấy, họ không bị gò ép và vì thế họ cũng sẵn lòng đón nhận những người khác như đón nhận chính họ. Cuộc sống cộng đoàn sẽ làm phong phú đời tu. Chia sẻ với em một cách rất chân tình rằng, những gì tôi có được hôm nay cũng một phần tôi học hỏi được từ người chị người em của tôi. Có họ, tôi củng cố thêm về kiến thức sống cho đời mình. Nhờ họ, tôi có cơ hội để học hỏi những điều hay, rút kinh nghiệm từ những gì mà họ vấp phải, lấy đó làm kinh nghiệm sống cho đời mình. Chính những người chị em bên tôi đã giúp tôi trưởng thành hơn, nhờ đó tôi biết sửa đổi chính mình để mỗi ngày thêm hoàn thiện hơn. Nhờ họ, tôi khám phá ra bản thân mình còn nhiều giới hạn, để tôi biết khiêm tốn hơn, dẹp bỏ cái tôi ích kỷ mà sống rộng lượng hơn, bao dung hơn.
Và rồi, em ạ! Dần dà khi sống gắn bó với Chúa hơn, tôi đã được Chúa biến đổi để có thể nên giống Ngài mỗi ngày. Tôi trở nên ngu dại hơn. Vâng, tôi ngu dại để chiếm được cái khôn ngoan đích thực của Chúa. Thiên Chúa không ngừng thanh luyện tôi mỗi ngày để tôi có thể trở nên khí cụ hữu dụng của Ngài. Đối với con mắt của người đời, có thể họ cho rằng tôi là một kẻ ngu đần khi luôn chọn sự thiệt thòi về mình. Nhưng dẫu có bao giọt nước mắt, tôi vẫn cảm nghiệm đời tu thật hạnh phúc. Niềm vui và hạnh phúc của người môn đệ chính là xác tín thật chắc chắn về vị Thầy mà mình quyết định đi theo để được ở cùng và sống với Ngài. Vị Thầy đó chính là kho tàng, là viên ngọc quý. Nói cách khác, Ngài là lẽ sống, là lý tưởng, là thần tượng của chúng ta. Vì thế, không có gì tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Đức Kitô.
Tôi biết, em bây giờ cũng đang mang những trăn trở như tôi ngày ấy, tôi cũng như em thao thức lo âu cho việc chọn lựa con đường của mình. Nhưng em đừng ngại, có trăn trở là vì em và tôi vẫn chưa bằng lòng với chính mình, chưa muốn giậm chân tại chỗ. Tôi và em còn muốn tiến sâu hơn nữa trên con đường hoàn thiện. Thiên Chúa rất vui mừng về điều đó em ạ!
Là tu sĩ, tôi cũng không vì thế mà tránh khỏi những cám dỗ, ngược lại, những cám dỗ đời tu lại muôn màu muôn vẻ hơn nhiều. Đời tu không loại trừ nơi em những tình cảm, những lúc trái tim như muốn đập lỗi nhịp. Đời dâng hiến cũng không bỏ qua những cám dỗ tham sân si. Nó không kéo em ra khỏi những tham lam về địa vị, chức quyền. Tôi vẫn thích nhận mình là người trần mắt thịt, chẳng phải là Thánh nhân. Biết thế để tôi luôn phải trông chừng chính mình. Thiên Chúa vẫn để những cám dỗ ở bên ta để ta cùng Ngài chiến đấu mỗi ngày. Biết mình yếu đuối để tôi luôn bám vào Ngài trong mọi sự.
Sẽ vẫn mãi còn đó những khó khăn, thử thách, những lúc cuộc sống như muốn nhận chìm mình và cũng không thể tránh khỏi những đêm đen vô vọng. Sẽ không mất đi những giọt nước mắt nóng hổi rơi trong đêm vắng nhưng tôi vẫn thấy đời mình hạnh phúc. Mỗi sớm thức dậy, tôi hát lên một bài ca để mỉm cười bước qua những ngày nắng, an nhiên đón lấy những ngày mưa, bởi tôi tin Thiên Chúa luôn yêu thương và quan phòng cuộc đờimình.
Một chút chia sẻ với em về ơn gọi, về đời tu của cá nhân tôi, nhưng như tôi đã nói với em, Chúa gọi mỗi người một cách riêng tư và vì riêng tư nên con người cũng đáp trả một cách riêng tư. Mỗi người một cách. Tôi không thể bắt ép em đi vào con đường của tôi. Em cũng không thể lấy ai đó làm tiêu chuẩn cho cuộc sống của mình. Cuộc đời em hoàn toàn khác với cuộc đời của tôi. Những cám dỗ tôi phải đối diện hằng ngày có lẽ cũng sẽ không giống với những khó khăn trong cuộc đời em.
Có những lúc tôi giằng co với chính mình, tự trách mình tại sao không cư xử trong cái “khôn ngoan” mà người đời thường xử sự? Nhưng mãi mãi tôi không thể làm như thế, bởi tôi thấy trong cái tính toán ranh mãnh ấy không đẹp lòng Thiên Chúa. Ngài không muốn tôi có những cư xử như thế. Ngày còn bé mẹ tôi cứ trách tại sao tôi lại cứ bị bạn bè “bắt nạt”, như thế làm sao nó ra đời được. Bây giờ tôi lại hãnh diện vì mình bị như thế. Tôi hiểu điều mà thánh Phaolô nói rằng: Ngài muốn trở nên ngu dại để được Chúa Kitô. Nếu tôi cũng cư xử theo kiểu ăn miếng trả miếng, thì tôi cũng đâu có khác họ phải không em? Tâm tôi không cho phép mình làm như vậy. Tôi đã chấp nhận tất cả để trở nên rỗng tuếch, nên chẳng còn gì để nhờ đó Thiên Chúa có thể làm chủ trong tôi.
Em ạ! Dẫu trải qua bao thiệt thòi, dẫu phải đổ bao giọt nước mắt, dẫu có lúc tự giận bản thân, nhưng tôi vẫn muốn nói với em một cách rất chân thành rằng, hôm nay tôi rất yêu quý đời tu của tôi. Tôi thực sự cảm thấy mình hạnh phúc trong lý tưởng này, trong ơn gọi này. Tôi thấy ơn gọi của người tu sĩ rất đẹp, đẹp lắm em ạ! Không gì có thể đánh đổi hoặc đánh mất ơn gọi này. Tôi vẫn tin rằng đằng sau những bóng tối kia vẫn là ánh sáng le lói của vầng dương. Bên cạnh màn sương dày đặc kia là bình minh rạng rỡ đón chờ một ngày nắng đẹp thênh thang của những dấu chân bình an. Gần bên thập giá tôi vác mỗi ngày không bao giờ vắng bóng dáng Chúa song hành và cùng vác với tôi. Tôi tin rằng thập giá vẫn nở hoa mỗi ngày. Đời tu có những giây phút cô đơn nhưng không héo hắt sầu muộn. Trong cái cô đơn ấy là sự tự do của người đã hiến dâng. Trong nỗi vắng của tâm hồn ấy là một huyền nhiệm linh thiêng, là lý tưởng tuyệt vời của một ơn gọi cao cả không gì sánh bằng.
Đến hôm nay, đời tu vẫn là một huyền nhiệm không ngừng mời gọi tôi khám phá mỗi ngày. Tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc vì được khám phá và từ khám ấy tôi bắt gặp hạnh phúc. Vâng, em ạ! Hạnh phúc sẽ đến mỗi ngày khi tâm hồn biết mở ra cho ân sủng trên cao tuôn trào.
Cầu chúc em luôn có Chúa đồng hành, để trong mọi quyết định đời mình, Ngài sẽ chỉ bảo và hướng dẫn em.
Người đi trước em.
Hatcatnho 12/3/2014
0 nhận xét:
Đăng nhận xét