Vào năm 2000, đứng trước ngưỡng cửa ngàn năm thứ ba, một nhóm đan sĩ trẻ tuổi Cát-Minh đã có một cái nhìn về “chân trời” mới đang mở ra trước mặt. Họ đã ghi lại những tâm tình đó trong tập sách nhỏ, nhan đề “CARMEL – HORIZON 2000” (CÁT-MINH – CHÂN TRỜI 2000).
Mục đích của các đan sĩ trẻ tuổi Cát-Minh đó là muốn chia sẻ với các bạn trẻ - nam cũng như nữ - nếu họ cảm thấy tiếng Chúa vang động trong lòng mình, muốn dấn thân trên hành trình chiêm niệm.
Cát-Minh: chân trời nào?
Nhân loại đã bước vào ngàn năm thứ ba. Có gì mới lạ dưới ánh mặt trời của thời hiện đại? Một sự gia tốc khủng khiếp không ai còn kiểm soát nổi... Hòa bình thế giới: bị đe dọa vượt mực! Thất nghiệp: không hề bị chặn đứng!... Tiến bộ: đem lại thứ tự do nào?
Dù không quá dễ bi quan, người ta vẫn phải nhìn nhận rằng: chân trời đang bị bít kín. Người ta đang đi về đâu với những máy vi tính và các hỏa tiễn? Từ khắp nơi trên thế giới, biết bao người đang khẩn cấp kêu cứu cho tình thương và hòa bình...Mà có ai nghe họ?
Cùng với ngần ấy thứ, còn có nỗi “khao khát được sống” đang xâm chiếm tận đáy lòng con người... bởi vì người ta đã được tạo dựng “để sống”! Người ta cần yêu và cần được yêu biết bao! Nhưng làm thế nào để biến đổi đời người thành một cuộc sống “yêu thương”? Đi đâu? Yêu ai? Biết bao lần các ảo ảnh đã làm ta thất vọng, và ta muốn tìm kiếm một Khuôn Mặt... khuôn mặt đẹp nhất trong mọi khuôn mặt.
Không biết Thiên Chúa đã đi qua cõi lòng bạn không? Và Vẻ Đẹp của Ngài có “chớp sáng” bạn không? Ngài có ghé vào “ngưỡng cửa tâm hồn vô hình của bạn” và khẽ hát bản tình ca: “Con là độc nhất dưới đôi mắt Cha và Cha yêu con... Cha muốn là tất cả đối với con ... Con hãy đến, hãy đến, hãy đến, hãy sang bên kia bến bờ lòng con... Cha gọi tên con, Cha chờ đợi con... Cha cần trái tim con cho Giáo Hội. Cha cần đôi mắt con cho thế giới. Cha cần đôi bàn tay con cho những người nghèo... Con hãy đến!...”
Phải, bằng cách này hay cách khác, tất cả chúng ta đều được mời gọi…Nhưng ở đâu?
Hãy đứng lên và tiến về hướng mặt trời...
Khi ngõ lời với các người trẻ ở Gerland, Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II đã dành lời này cho bạn: “Hãy đứng lên và tiến bước, đừng tự giam mình trong những yếu hèn và hoài nghi. Hãy đứng thẳng lên mà sống!”
Điều mà một người mặc sắc phục màu trắng đã loan báo, thì một ngôn sứ đã sống điều đó hơn 800 năm trước Chúa Giêsu Kitô... tên ngài là Êlia. Một hôm, Thiên Chúa bảo ông: “Ngươi hãy rời khỏi đây, tiến về hướng Đông và ngụ lại bên ngọn suối Kerit ở hữu ngạn sông Jourdain. Ở đó ngươi sẽ uống nước suối” (1 R 17, 3-4). Có liên hệ gì giữa bạn và vị ngôn sứ ấy của Thánh Kinh?
Thật đơn giản và bao la vĩ đại: Một nỗi khao khát cõi vô biên... bởi vì tiến về hướng Đông là tiến về phía Mặt Trời: mặt trời mọc ở hướng đông. Êlia đã tiến về phía ánh sáng, bỏ lại tất cả sau lưng. Thiên Chúa đã gọi ông sống một thân một mình với Ngài... Ngày kia, Ngài sẽ sai ông trở về giữa lòng Ít-ra-en dân Ngài để làm chứng nhân.
Nhưng điều cốt yếu là sự Hiện Diện của Thiên Chúa. Êlia đã vui hưởng nơi nguồn suối niềm Vui của Thiên Chúa. Ông biết đâu là mạch suối luôn tươi mát. Và đó là tinh thần Cát-Minh, tinh thần đã luôn nhận ra mình nơi cuộc tìm kiếm ấy của Êlia. Nếu bạn cũng đang tìm kiếm... Cát-Minh sẽ làm bạn thỏa lòng.
Chân trời Cát-Minh
Một sự hiện diện trong đêm tối
Ngày 02-11-1535: rạng đông nở rộ trên thành phố Avila. Một thiếu nữ rời nhà tiến về đan viện Cát-Minh trong thành phố. Tên nàng là gì? – Têrêxa. Tuổi tác của nàng? – 20 tuổi. Điều gì khiến nàng kiên quyết rảo bước như thế?
Có phải đan viện với những cửa chắn song sắt? Hay nàng đang chạy trốn một nỗi thất vọng? Không, Têrêxa đang săn đuổi Tình Yêu... Têrêxa đang theo đuổi một Đấng nào đó: lòng nàng đớn đau tan nát, nhưng nàng quyết bỏ hết tất cả vì một Khuôn Mặt. Nàng quên mình vì một sự Hiện Diện.
Nàng dâng hiến đời mình cho “Đấng mà nàng biết là đã yêu nàng”. Một ngày kia, nàng thú nhận: “Tôi đã chán ngán xúc phạm Ngài hơn là Ngài chán ngán yêu thương tôi”. Nàng sẽ được gọi là “Têrêxa của Chúa Giê-su”.
“Chúa ôi! Chúng ta cùng đồng hành…
Nơi nào Chúa sẽ đi, con xin đi theo,
Nơi nào Chúa sẽ qua, con xin qua theo…”
(Thánh Têrêxa Avila)
Ngày 13-12-1591, lúc 10 giờ tối, trong tu viện Cát-Minh nhỏ bé ở Ubêda. Ốm đau, kiệt lực, cha “Gioan Thánh Giá” biết rằng Sự Sống sắp chấm dứt... Cha luôn hỏi giờ người anh em đang canh thức giữ cha. Thời gian trôi qua và sắp đến nửa đêm. Cha Gioan cầu nguyện lớn tiếng và dọn mình: cha sắp được “nhìn thấy Thiên Chúa”.
Chợt nghe tiếng chuông báo hiệu giờ kinh sáng tinh sương, cha reo lên mừng rỡ: “Chúc tụng Chúa! Hôm nay tôi sẽ hát kinh sáng trên Trời!” Cha đặt môi hôn cây thánh giá đang cầm trên tay và trang trọng thốt lên: “Trong tay Ngài, lạy Chúa, con xin phó thác linh hồn con!”...rồi cha tắt thở. Hôm đó là ngày 14-12-1591 và cha Gioan Thánh Giá thọ 49 tuổi. Có lần, cha đã viết: “Tại sao bạn còn chần chừ? Tại sao bạn còn lần lữa? Bởi lẽ ngay từ lúc này, bạn đã có thể yêu mến Thiên Chúa tận cõi lòng mình"
“Ở trong đêm được chúc phúc…
không đèn đuốc, không người hướng dẫn,
ngoại trừ ánh sánh tỏa rạng trong linh hồn tôi…”
(Lên Núi Cát-Minh
Thánh Gioan Thánh Giá)
Một ánh mắt, một khuôn mặt
Ngày 08-08-1878, ở Trouville, một bé gái dừng bước đối diện đại dương. Đứng im bất động, em nhìn ngắm mặt trời lặn. Em còn đứng đó lâu giờ nhìn ngắm chân trời... Bất chợt, đôi mắt tâm hồn em mở ra chiêm ngắm một vẻ đẹp khác... và từ đáy lòng, em nảy sinh một quyết định chan chứa tình yêu: “Tôi sẽ không bao giờ để cho hồn mình rời xa Ánh Mắt của Chúa Giêsu”.
Têrêxa đã được sinh ra từ ánh mắt đó. Nàng sẽ là một nữ tu Cát-Minh ở Lisieux. Mặt Trời của nàng sẽ không bao giờ lịm tắt... Trong niềm tin đó, nàng sẽ sống như nàng nói: “Bên kia các từng mây, mặt trời của tôi mãi mãi rực sáng!”
Tại sao Ánh Mắt đó lại có thể khiến người ta từ bỏ tất cả? Làm sao khuôn mặt đó lại có thể quyến rũ đến như vậy? Bạn hãy nghe người trẻ Élisabeth của Chúa Ba Ngôi: “Ngài là Đấng Vô Biên của tôi. Nơi Ngài, tôi yêu, tôi được yêu, và tôi có tất cả... Trong Ánh Mắt Ngài, chân trời trở nên thật đẹp, thật mênh mông và sáng lán làm sao...”
Lời đó có giúp bạn cảm nghiệm thêm được chút nào mối huyền nhiệm của Cát-Minh không? Sắp đến năm 2000, chân trời Cát-Minh không thay đổi: đó là một vầng thái dương không bao giờ lặn, một Khuôn Mặt không hề tàn phai, một Ánh Mắt không bao giờ rời xa... một Sự Hiện Diện mà ở đó bạn nhận lại được tuổi thơ của mình.
Tu huynh Marie Michel
Đan-sĩ Cát-Minh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét