Mỗi lần trở về thăm gia đình và người thân quen, tôi luôn nhận được nhiều lời động viên, nhắc nhở và khuyến khích, chẳng hạn “Ôi mày đi tu đi cho nó sướng, không phải lo chuyện gia đình, nhà cửa. Đi tu đi con ạ, chứ ở nhà lấy chồng, lấy vợ khổ lắm, gia đình phức tạp,mày đi tu thì không phải chứng kiến cảnh cãi nhau, đánh nhau….”
Phải chăng đi tu là một sự trốn chạy khỏi bể khổ cuộc đời? Phải chăng đi tu chỉ vì những lý do ích kỷ vậy thôi sao?
Tôi nhìn đời tu dưới một lăng kính kinh nghiệm của chính mình và những người anh, chị em tôi sống cùng, và của những người có cùng một lý tưởng sống mà tôi được gặp gỡ, sẻ chia.
Ơn gọi nào cũng vậy, nếu có sự dấn thân với tình yêu thì ơn gọi đó có ý nghĩa, đẹp cả nội dung lẫn hình thức. Nếu chọn đi tu như một cuộc trốn chạy khỏi những ràng buộc và đau khổ để đổi lấy an bình cho bản thân, có lẽ người tu sĩ đã lệch lạc trong sự chọn lựa của mình.
Vậy đi tu có phải người tu sĩ chấp nhận đóng mình với và trước cuộc đời để mở ra một chương mới của cuộc đời?
Đi tu là một sự đóng mình lại! Đóng mình trước những mời gọi của bổng lộc trần gian và chấp nhận sống khiêm hạ. Đóng mình trước những bon chen của cuộc sống xô bồ để chọn một lối sống giản đơn. Đóng mình trước vòng xoáy của quyền lực, danh vọng để dám trở nên bé nhỏ trước mặt Thiên Chúa. Để có được thái độ chấp nhận đóng mình lại là cả một hành trình tập luyện và cố gắng liên lỉ. Dám đóng lại những mất mát của quá khứ, những thương tổn tâm hồn, của một tuổi thơ đau buồn để mở ra và đón một luồng khí mới của lòng biết ơn, của sự chữa lành. Đi tu cần nơi tôi mỗi phút phấn đấu để đóng mình trước những than phiền, trách móc, những hờn ghen nhỏ nhoi, những xu hướng ích kỷ chỉ muốn nghĩ cho riêng mình. Đi tu là từng giây hy vọng đóng lại những cánh cửa của sự hận thù và thiếu yêu thương, để mở ra cánh cửa của sự thứ tha và trao ban. Thật vậy, đi tu là đóng, nhưng lại cũng đang mở.
Mở to đôi mắt để nhìn thấy và nhìn kỹ từng khuôn mặt và cử chỉ yêu thương nơi con người. Để chiêm ngắm những tuyệt tác của đất trời mà ca ngợi Đấng Tạo Hóa yêu thương. Mở to đôi tai để lắng nghe những điệu nhạc du dương của tình mến, của lòng biết ơn và của sự thứ tha. Để lắng nghe chân thành những chia sẻ trìu mến của tha nhân. Mở rộng vòng tay yêu thương để trao ban tình mến; để ôm lấy những em bé bất hạnh bên đường, những cụ già neo đơn góc phố, những bạn trẻ sa chân lỡ bước đang đánh mất cuộc đời mình; để xoa dịu những vết thương trên những đôi vai gầy cực nhọc; để bảo bọc những người yếu thế cô thân.
Đi tu là mở to miệng lưỡi trước những bất công của xã hội. Mở to tiếng nói để bảo vệ những người thân cô thế cô, mở rộng đôi chân để bước đến với những người bên lề cuộc sống. Đẹp thay những bước chân theo Thầy Giêsu đi loan báo Tin Mừng nơi những ngóc ngách, nơi những góc khuất ít người để ý đến. Mở rộng trái tim yêu thương như chính Chúa Giêsu đã yêu thương, không tính toán, không chọn lựa, không nề hà những đàm tiếu của xã hội. Mở rộng trái tim để Đức Kitô thổi vào nguồn sống mới, tình yêu mới và niềm vui mới để ta dám mang lấy những khổ đau của anh chị em. Mở rộng tâm hồn đón lấy những biến chuyển của thế giới với niềm tin và hy vọng. Mở ra với những ai nghèo đói, những gia đình tan vỡ, những ai đang gồng gánh những nhọc nhằn của cuộc sống.
Trên những cái mở của cuộc đời mà mỗi người tu sĩ được mời gọi, đi tu cũng là dám mở lòng mình ra để người khác giúp tôi sửa đổi những yếu đuối mỗi ngày hầu qua đó tôi trở nên giống Giêsu với con tim tràn đầy yêu thương.
Vâng, đi tu là đóng, đóng mình trước những tranh chấp của thế gian, nhưng không bao giờ tôi được phép đóng mình trước cái đẹp và ngay cả những bất công của xã hội. Đi tu là đóng mình trước những thứ tạm bợ của trần gian, nhưng mở ra đón nhận những đau khổ của anh chị em xung quanh. Đi tu không phải là một sự chạy trốn bể khổ trần gian, nhưng là mở ra, bước theo thầy Giêsu đi từ làng này đến làng khác đem Tin Mừng ơn cứu độ và sự giải phóng đến cho người nghèo, người bất hạnh và đau khổ trong cuộc đời.
Đi tu là sửa, sửa để trở nên thánh trong mỗi phút giây của cuộc sống.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét