"Con không biết rằng Cha thường đối xử với bạn bè bằng cách gửi cho họ Thánh Giá sao?"

Thứ Hai, 4 tháng 1, 2016

Chút gì đọng lại sau ngày lễ trao tác vụ phó tế và linh mục

... “Tôi chẳng là gì sao Người gọi tôi, tôi chẳng là sao Người gọi tôi, tôi thật nhỏ bé như chim như chẹn, như là hạt cát ở giữa biển khơi, sao Người gọi tôi, sao Người gọi tôi...”. Hay là “Đời con Chúa ơi sao quá mọn hèn mà Chúa đã gọi con bước lên, sai con đi giữa cuộc đời, để nên như men muối mặn đời ...” 

Nhiều và nhiều bài hát trong ngày trao sứ vụ mà ca đoàn thường hát phần nào nói lên thân phận của một con người nhỏ bé mà lại được Thiên Chúa mời gọi cộng tác vào trong công cuộc cứu độ của Chúa. Lời những bài hát ấy như khẳng địn, như nói lên thân phận mỏng dòn yếu đuối của con người nói chung và của vị tiến chức trong ngày lễ trao tác vụ nói riêng.

Như bao tín hữu, thi thoảng có dịp trao lễ tác vụ phó tế và linh mục tôi sung sướng được hiệp thông niềm vui ấy với tiến chức, với cộng đoàn và với Hội Thánh. Thánh Lễ trao tác vụ rồi qua đi, những thiệp mời dự lễ cũng sẽ chẳng còn, những bàn tiệc mừng hoành tráng cũng được dọn dẹp sau niềm vui lớn được chia sẻ thế nhưng điều đọng lại trong tôi không phải là những tấm thiệp đẹp, nghi lễ trang trọng, yến tiệc linh đình.

Đành biết không thể nào phủ nhận được cần và rất cần những tài nghệ điêu luyện của những nhà thiết kế thiệp, đành biết là cần có sự chuẩn bị thật cần thiết từ âm thanh ánh sáng, giúp lễ, ca đoàn để góp phần cho Thánh Lễ trao tác vụ được trang nghiêm, đành biết là cũng cần chút gì đó để mà “lạc” sau lễ, thế nhưng điều cần thiết mà tôi thiển nghĩ đó là tâm tình, thái độ, lối sống của tiến chức trong và sau cái ngày lễ tạm gọi là “huy hoàng” ấy.

Trong phần nghi thức trao tác vụ phó tế và linh mục, phần chính yếu là phần đặt tay xin ơn Chúa xuống trên tiến chức, rồi thêm những phần khác nhưng đọng lại trong tôi 2 điều mà tôi cảm thấy sâu sắc và đôi lúc rợn tóc gáy khi nghe. Tôi cũng chẳng nhớ chính xác từng câu từng chữ của vị giám mục chủ phong nhưng nghe đến những lời chỉ dạy của ngài tôi cảm thấy sợ :

- ... Con hãy tin điều con đọc, hãy nói điều con tin và hãy sống điều con tin !

- ... Con hãy nhận lễ vật này, hãy dâng lên Thiên Chúa và hãy rập khuôn đời mình theo mầu nhiệm Thánh giá Chúa !

Nghe ghê quá !

Một “bình sành lọ đất” (theo kiểu nói của thánh Phaolô) nay lại chứa đựng ơn thánh Chúa. Quả là là một điều có thể nói là bất thường nhưng với Thiên Chúa, Ngài lại hay biến cái bất thường ấy thành cái vô thường, cái phi thường nơi những phận người mỏng dòn và yếu đuối ấy.

Lời nhắn nhủ của Giám mục chủ phong trong ngày trao tác vụ ấy không chỉ nhắc nhở cho vị tiến chức mà hình như cũng nhắc nhở cho mỗi người Kitô hữu chúng ta vì lẽ mỗi người Kitô hữu chúng ta mang trong mình ba sứ vụ : ngôn sứ, tư tế và vương đế. Nói cách khác là mỗi người Kitô hữu cũng phải rập đời mình theo khuôn mẫu của Đức Kitô.

Mỗi một lần tham dự Thánh lễ trao sứ vụ phó tế, linh mục cũng là mỗi một lần chúng ta được vị chủ chăn nhắc nhớ sứ vụ của mỗi người chúng ta : hãy rập đời khuôn đời mình theo mầu nhiệm Thánh giá Chúa. Ước chi lời của vị chủ chăn đọng lại nơi mỗi người chúng ta để ngày mỗi ngày, chúng ta từng bước cố gắng rập khuôn đời mình theo Thánh giá Chúa vậy.

Biết rằng để sống, để vác, để rập đời mình theo Thánh giá Chúa không phải là chuyện dễ nhưng cũng chẳng phải là chuyện không thể làm được. Ta cứ cố gắng, cứ cố gắng ngày mỗi ngày thì sẽ được. Cộng thêm với ơn Chúa bằng lời cầu nguyện của mỗi người chúng ta, hy vọng mỗi người chúng ta cũng sẽ trải nghiệm, sẽ sống và cũng sẽ thốt lên như Thánh Phaolô trong thư gửi tín hữu Côrintô : “Tôi không muốn biết chuyện gì khác ngoài Đức Giêsu, mà là Đức Giêsu chịu đóng đinh”.

Vâng ! không biết chuyện gì khác ngoài Đức Giêsu chịu đóng đinh đồng nghĩa rằng ta đã sống rập đời mình, quy chiếu đời mình vào mầu nhiệm Thánh giá Chúa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét